Có những khoảnh khắc trong bóng đá vượt qua giới hạn của thời gian. Một cú sút, một tiếng gầm, một hình ảnh ghi đậm vào ký ức của cả thế giới túc cầu. Với Gabriel Batistuta, bàn thắng vào lưới Arsenal tại Champions League mùa 1999/2000 chính là khoảnh khắc đó.
Tại thánh địa Wembley, cú nã đại bác của “Vua sư tử” không chỉ rung chuyển cầu môn David Seaman mà còn ghi tên Batigol vào ngôi đền của những bàn thắng vĩ đại nhất lịch sử bóng đá.
Một đêm định mệnh tại Wembley
Ngày 27/10/1999, Fiorentina hành quân đến Wembley để đối đầu Arsenal trong khuôn khổ vòng bảng Champions League. Đó là thời điểm Arsenal của Arsene Wenger vẫn còn non kinh nghiệm tại sân chơi châu lục.
Trong khi đó, Fiorentina dù không phải tên tuổi lẫy lừng, nhưng lại sở hữu trong đội hình một "quái thú" ở tuyến đầu: Gabriel Batistuta – tiền đạo xuất chúng mang hình hài của một chiến binh và trái tim của một nghệ sĩ.
Phút 76 của trận đấu, khi tỷ số vẫn là 0-0, Batistuta nhận bóng từ Rui Costa ở cánh phải. Trước mặt anh là Martin Keown, một hậu vệ lừng danh, máu lửa và đầy kinh nghiệm của Arsenal.
Nhưng Batistuta chỉ cần một động tác giả rồi xoay người dứt điểm ngay bằng chân phải ở góc hẹp. Trái bóng lao đi như một quả tên lửa xé tan bầu trời London, bay qua tầm với tuyệt vọng của David Seaman và găm thẳng vào góc cao khung thành.
Wembley lặng đi một giây. Rồi vỡ òa. Nhưng không phải bởi CĐV Arsenal. Đó là khoảnh khắc của những người biết mình vừa chứng kiến điều gì đó phi thường. Trong khoảnh khắc ấy, Batistuta lao về phía khán đài CĐV Arsenal, đập tay vào ngực, hét lớn bằng tất cả xúc cảm: “Đây là trái tim Argentina!”.
Trái tim Nam Mỹ, thần thái chiến binh
Gabriel Batistuta không phải mẫu cầu thủ hay tìm kiếm ánh đèn sân khấu. Anh sống bằng bản năng, chơi bóng bằng tất cả nhiệt huyết và niềm tin. Ở trận đấu đó, khi Fiorentina bị đánh giá thấp hơn, Batistuta đã mang lại thứ mà người ta chờ đợi từ một thủ lĩnh. Đó là khoảnh khắc định đoạt số phận.
Trước bàn thắng ấy, Batistuta đã là tượng đài tại Italia, đặc biệt là trong màu áo Fiorentina. Nhưng sau cú sút định mệnh tại Wembley, tên tuổi của anh vang dội toàn châu Âu. Người Anh, vốn nổi tiếng bảo thủ, cũng phải nghiêng mình trước “Vua sư tử” của thành Florence.
Huyền thoại Diego Maradona từng thốt lên sau khoảnh khắc ấy: “Tạ ơn Chúa vì Batistuta là người Argentina”. Và ông hoàn toàn đúng. Bởi cú sút đó không chỉ mang sức mạnh cơ bắp, mà còn chứa đựng tinh thần Nam Mỹ: bất khuất, ngạo nghễ, và không sợ hãi trước bất kỳ điều gì.
Chính Batistuta cũng từng chia sẻ về khoảnh khắc ấy trong một buổi phỏng vấn sau này: “Tôi không muốn ghi bàn. Tôi muốn phá tung mành lưới. Tôi cảm thấy như mình có thể đạp đổ cả khung thành. Khi bóng vào lưới, tôi biết mình vừa làm được điều gì đó đặc biệt”.
Huyền thoại không cần danh hiệu
Điều đáng tiếc nhất trong sự nghiệp của Batistuta là anh không giành được nhiều danh hiệu lớn. Ngoài Scudetto cùng Roma năm 2001 và một vài danh hiệu cúp quốc nội, Batigol chưa từng vô địch Champions League hay World Cup. Nhưng anh không cần điều đó để được ghi nhớ.
Bàn thắng vào lưới Arsenal chính là di sản lớn nhất của Batistuta tại đấu trường châu Âu. Trong 12 mùa giải chơi bóng tại Serie A, anh đã chọc thủng lưới hàng loạt đội bóng lớn, từ Milan, Juventus đến Inter.
Nhưng cú sút tại Wembley là thời khắc bóng đá chạm đến tầm vóc điện ảnh: mọi thứ hoàn hảo từ đường bóng, động tác dứt điểm, tiếng gầm của Batigol đến biểu cảm trên khuôn mặt CĐV Arsenal.
Người Anh vốn có niềm tự hào riêng với sân Wembley cũ, nơi họ từng vô địch World Cup 1966, nơi những anh hùng dân tộc được vinh danh. Nhưng sau đêm đó, họ cũng phải thừa nhận rằng, khoảnh khắc vĩ đại cuối cùng trên mảnh đất ấy không thuộc về ai khác ngoài một người Argentina, chơi bóng cho Fiorentina.
Di sản còn mãi
Batistuta đã treo giày từ lâu, nhưng bàn thắng năm ấy vẫn sống trong ký ức người hâm mộ như một tác phẩm nghệ thuật. UEFA từng chọn đó là một trong những pha lập công đẹp nhất lịch sử Champions League. Các chương trình truyền hình tại Anh và Italia vẫn thường xuyên chiếu lại khoảnh khắc ấy, như một cách để nhắc nhở thế hệ sau về vẻ đẹp thuần khiết của bóng đá.
Thậm chí với các fan Arsenal, đó cũng là một ký ức buồn nhưng khó quên. Không phải vì thất bại, mà vì được chứng kiến tận mắt một pha bóng mà có lẽ chỉ xuất hiện một lần trong đời.
Bởi không phải lúc nào người ta cũng được thấy một cú sút mang sức mạnh nguyên thủy, một chiến binh gào thét giữa lòng Wembley, và một lời khẳng định bằng cả con tim: “Đây là trái tim Argentina!”.
Gabriel Batistuta không cần chiếc cúp Champions League để được nhớ đến. Chỉ một cú sút, một khoảnh khắc tại Wembley, cũng đủ để định danh anh là tiền đạo hàng đầu thế giới trong giai đoạn cuối thập niên 1990. Và cũng đủ để đưa cái tên Batistuta vĩnh viễn sống cùng ký ức của bóng đá như tiếng gầm của một “Vua sư tử” đã làm rung chuyển cả châu Âu.
Báo chí Anh tôn vinh là “Golden Goal”
Không chỉ là bàn thắng giúp Fiorentina giành chiến thắng 1-0 và tiễn Arsenal khỏi Champions League, cú sút đó còn được xem là biểu tượng cho phong cách của Batistuta: mãnh liệt, chính xác và không khoan nhượng. Báo chí Anh gọi đó là “Golden Goal”. Bởi đây được coi là bàn thắng vĩ đại cuối cùng được ghi tại Wembley cũ, trước khi sân bóng lịch sử này bị phá dỡ và xây mới.